Truyện ngắn hay:"Lục bình của cha"

04:59 |
"Điều tuyệt vời nhất của một người bình thường là gì?
- Là khi họ không giống như tôi..."

Tôi tên là Lục Bình, phải rồi, chỉ đơn giản hai từ Lục và Bình, tôi không hiểu sao cha tôi lại đặt cho tôi một cái tên "trôi nổi" như vậy, cái tên luôn sinh ra nhiều rắc rối, khi nhắc tên tôi, ông nội và mẹ tôi luôn xảy ra mâu thuẫn... Còn cha tôi thì cứ lặng im không giải thích. Tôi nghĩ vì ông biết ông mở lời sẽ trở thành một "tòa tuyên án" với 2 vị luật sư với 2 chiếc miệng như Bích Huyết kiếm và Đồ Long đao kề sát gáy cha.

Tôi tự hỏi: "đó là cái tên cha tôi đặt cho tôi mà?". Tôi không thích ông và mẹ làm thế, vì họ không có quyền tranh luận về cái tên mà tôi phải mang nó theo đến suốt đời. Tuy không hiểu chuyện gì. Nhưng dù sao đi nữa đó cũng là tên tôi. Điều tất nhiên là: -Có thể họ không hiểu cụ thể về cái tên này, nhưng tôi thấy không có gì là xấu cả... Cái xấu ở đây xuất phát từ chính bản thân họ, một người thì cho rằng đây là tên con trai không thể nào đặt cho đứa con gái mềm yếu thế được, còn người kia nghĩ rằng cuộc đời người con gái không thể cứ ví như bèo dạt mây trôi mãi được.

Read more…

Truyện ngắn:"Hoài niệm nhớ về mẹ khi nhìn mưa"

04:43 |
Những ngày cuối thu trời đầy giông bão, mưa lê thê giăng khắp cả bầy trời. Ngó đầu nhìn ra chiếc lỗ nhỏ trên chiếc cửa lần xem những hạt mưa phúng phính, những chiếc lá còn xanh mướt cũng bị những hạt mưa cuộn xuống mặt đất tả tơi.

Mưa lúc nào cũng buồn, buồn như tâm trạng của tôi vậy! Nhìn ra mưa chẳng thể nào kiềm được những nỗi lòng. Mưa xóa đi hết những nỗi chờ đợi mỏi mòn thay vào đó nỗi buồn da diết. Những hàng xe đạp chạy mưa hối hả của những cậu học sinh, những chiếc bánh xe lăn nhiều vòng dưới dòng nước văng tung tóe.

Read more…

Truyện ngắn:"Kéo co với thời gian"

04:29 |
" Nếu có ước muốn trên cuộc đời này
Hãy cứ ước muốn cho thời gian trở lại... " 

Thời gian lặng lẽ trôi tuột qua từng kẽ tay, kéo tôi lớn dần trong những nuốt tiếc. Đồng thời, một cảm giác hoang mang đan bện trong tâm trí tôi ngày càng nặng nề. Mỗi ngày cứ trôi qua nhanh đến lạ, cứ ngỡ 24 tiếng đồng hồ chỉ là một cái chớp mắt bàng hoàng, chỉ bằng một tia ích tắc ám ảnh. Tôi thấy mọi người đều thay đổi. Tôi thấy mọi vật đều thay đổi. Tôi thấy mình loay hoay đứng đó, vùng vẫy một cách ngốc nghếch, chống trọi một cách ngờ nghệch...

Read more…

Truyện ngắn hay:"Tình yêu của mẹ"

04:02 |
"Tình yêu của người mẹ là yên bình. Nó không cần bạn phải đạt được, nó không cần bạn phải xứng đáng"

Read more…

Truyện ngắn hay:"Tình cảm cha và con gái"

03:56 |
Về nhà! Đó là điều tôi mong muốn nhất.
Sau những ngày mệt mỏi, tôi chỉ muốn xách ba lô về, sẽ không nghĩ gì trong đầu nữa. Về nhìn nụ cười của mẹ, tôi nghĩ thế là tôi sẽ ổn.
Cuộc điện thoại mẹ gọi cho ba. Mẹ bảo sẽ báo tin rằng tôi đã về vì ba không hề biết sự hiện diện của tôi ở nhà ngay lúc này.
Đầu dây kia có hồi đáp lập tức mẹ nói "Alô, ba à, Đen về nhà rồi này", chỉ thế thôi mọi mệt mỏi buồn phiền tôi tạm dừng trong cái đơ người vài giây.
Thực ra nhà tôi thì ai đặt ra cái tên Đen cho tôi thì người đó mới Đen nhất nhà nhá -_-. Mẹ tôi rất trắng, trắng như tuyết, thế quái nào lại có khi nào nhầm giới tính cho anh em tôi không nhỉ? Anh tôi trắng y mẹ -_-. Còn tôi thì bị pha màu da giữa ba với mẹ. Vì đen hơn anh trai mà cứ bị chọc hoài nà. Hứ.
Hôm nay, ba tôi mặc công việc về nhà với tôi rồi sáng lại đi sớm.

Read more…

Truyện ngắn:" Bức thư của quá khứ"

03:44 |
“Chào chị!

Chị có đang cố gắng không?

…”
Tôi vừa trở về nhà sau khi gặp trở ngại của những muộn phiền. Thường thì với cuộc sống vồ vập như người ta vẫn nói hiện nay, họ luôn hướng về cách làm sao để giải quyết thử thách hiện tại đang gặp phải, còn với tôi, tôi thực không biết bạn có cảm giác giống tôi hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy bất ổn trong sự ổn định của cuộc sống. Cuộc sống tôi nó êm đềm đến lạ, và mặc nhiên trong đầu tôi luôn tự tạo ra sóng gió để nuôi suy nghĩ, nuôi những cái muộn phiền vô duyên trong đầu.

Read more…

Truyện ngắn hay: Gửi Cậu"Tôi Của Tương Lai"

03:29 |
"Ai rồi cũng sẽ phải trải qua những giai đoạn khác nhau của cuộc đời! Thế nên phải sống như thế nào để bản thân mình ở tương lai sẽ không phải tiếc hoài những năm tháng ở quá khứ"

Read more…

Truyện làm dâu:"Nỗi lòng người phụ nữ lấy chồng xa ba mẹ"

03:12 |
"Mẹ ! con nhớ mẹ lắm" chỉ vậy thôi mà suốt một tháng tám ngày qua con không nói ra câu đó được, con tệ lắm phải không mẹ. Con không giỏi thể hiện bằng lời nói, con chỉ biết viết và viết nhưng viết thì mẹ không bao giờ biết và nhìn thấy được. Con cũng không điện thoại về cho mẹ thường xuyên để báo mẹ biết về tình hình của con vì con sợ mình sẽ khóc, lúc đó sẽ làm mẹ lo hơn. Mẹ ơi ! xa mẹ thật rồi, xa mẹ rồi con mới quý trọng những ngày bên cạnh mẹ. Ngày xưa con còn nhỏ không biết gì nhiều, ở bên cạnh mẹ mà lại thấy chán, gò bó vì sự quản lý của mẹ. Rồi lớn lên hết đi học rồi đi làm thời gian rảnh thì đi chơi hay đi rong rủi khắp nơi không ở nhà bên cạnh mẹ. Giờ xa rồi con mới biết khoảng thời gian ấy tôi đã bỏ phí đi rất nhiều, giờ có hối tiếc cũng muộn rồi.

Read more…

Truyện ngắn: Một thời để nhớ - Một thời để thương

01:34 |
Chạy vạy bao tháng ngày, cơm áo gạo tiền, miệng đời săm soi, ôi bao nỗi trần đời mà dường như ai cũng hằn, khiến ta đôi lúc mệt nhoài, muốn buông xuôi, buông hết đi những phiền muộn vương mang, thả hồn đi hoang, cho mình được phiêu với những cảm xúc lòng, không tính toan, không mưu cầu lợi lộc, không nặng oằn gánh mưu sinh, ta là ta, kẻ mộng mị văn chương, kẻ từng ước một cuộc sống bình dị chỉ văn, chỉ thơ rồi nhoẻn miệng cười...

Ước mơ thời tuổi trẻ vẫn còn đó, mà đôi lúc đặt tay lên lồng ngực thấy nó vẫn còn nóng hổi và đầy nhiệt huyết, rồi bỗng chạnh lòng cho tất cả những gì đã qua, được, mất, say rồi chán chường buông bỏ, khóe mắt cay xè, ta buồn cho chính ta. Ta yêu con chữ, lời văn để một thời rong ruổi, và ước ao chỉ cần sống "được" mà không cần sống đủ, sống đầy, thế mà đời lắm nỗi gian truân, đánh đố bao điều, như câu "có thực mới vực được đạo", ta ngã nhoài, ta gục ngã, và ngậm ngùi giã từ cái nghiệp bút nghiêng.

Read more…

Vươn tới ước mơ – Bồ công anh trong gió

09:35 |
Những ngày cuối tháng ba nhạt dần, mong manh như đóa hoa bồ công anh sắp sửa gieo mình trong gió. Khóm hoa mõm sói cằn cỗi qua những trưa nắng đổ lửa, qua những buổi chiều lốm đốm sắc vàng ròn rụm. Ánh sáng như nứt nẻ, vỡ toác, lật xuống như treo một dấu hỏi trong buổi hoàng hôn sắp tàn...

Như một dấu hỏi khi ngày cũ đã qua đi, một ngày mới lại sắp đến. Tôi vẫn ngẩn ngơ, thẫn thờ như những tưởng bản thân mới chỉ khép hờ mi mắt, khi mở mắt ra mọi thứ đã thay đổi. Tôi rùng mình lẩm bẩm : Tháng năm qua đi có phải đi cùng mất mát?

Read more…

Bài đăng phổ biến