Truyện ngắn hay:"Lá thư gửi anh mùa đông"
05:02 |
Đã quá lâu rồi em không còn dám để cảm xúc của mình được một lần trở lại, ấm áp và hạnh phúc như trước kia. Cuộc sống hiện tại đã làm em tổn thương quá nhiều, tâm hồn em ngày càng mong manh hơn những điều xưa cũ. Tuổi trẻ vụt qua khi gió cứ cột chặt em trong nhung nhớ để em ngồi đây gom góp những vụn vỡ đắp vào trái tim yếu đuối. Có lẽ mọi thứ trải qua là những phút giây chếnh choáng, là ảo ảnh của lòng si khi em ngốc nghếch, khờ dại cứ tin vào một yêu thương trọn vẹn, nhưng mọi thứ không đẹp tươi như nhiều cơn mơ cổ tích.
Em và anh đã từng ngồi trước hoàng hôn, hấp thụ những vạt nắng cuối để sưởi ấm lòng mình, những ngày du ca cháy nắng trên hai đôi vai, những cơn gió đưa mọi tro tàn đi xa để hai tâm hồn hòa chung nhịp đập. Khi trái tim biết thức tỉnh yêu thương con đường quen bỗng dịu dàng trong cơn ru ngủ của nắng chiều, những ánh đèn còn lại ngoài kia thắp sáng một không gian cho từng hơi thở nồng nàn.
Nơi ấy, niềm hạnh phúc được hai người khe khẽ cầm tay nhau và xiết chặt, những khát bỏng được đong đếm bằng từng nụ hôn, những giấc mơ miên man được thêu dệt. Vậy mà, vào một ngày khi mưa rơi đủ ướt vai trong tái tê, một ngày mà mùa lẩn khuất đi đâu trong những cơn đau lạc loài, vào một phút mà nỗi đau đã trở thành lời từ biệt duy nhất, chúng mình đã không còn là của nhau nữa.