Truyện ngắn tình yêu: Vẫn Còn Lại Bầu Trời
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016
Ngoài kia nắng vàng một vòm mây , gió sưởi lên vạn vật những điệp khúc dịu nhẹ , bầu trời vẫn trong xanh , mọi thứ đều bình ổn . Trừ tôi...
Ngồi nhớ lại mình trong những mớ hỗn độn của ký ức , tôi lại khẽ thở dài . Tôi là gì , tôi là ai? Tôi đứng ở đâu trong những bồng bột trẻ dại của thanh xuân và tuổi trẻ . Trái tim tôi không như sỏi đá , là mệt mỏi.
Anh là nguồn sống của tôi . Chúng ta từng là hạnh phúc . Anh là kỉ niệm của tôi . Chúng ta từng là tri kỉ . Anh như ánh thái dương trên nền cao , còn chúng ta từng trở thành sự tồn tại của đối phương . Đôi khi nghĩ lại , tôi lại bật cười ra nước mắt.
Ngày ấy mùa thu , đêm về như rét lạnh , tôi ghét mùi hanh nồng của gió thổi và chẳng ưa những lời mật ngọt của ngôn tình dài tập . Tôi không thích rượu cay , không yêu hoa sữa , tôi không thích những đêm dài vòng chạy theo xô bồ thành phố . Tôi chỉ yêu bản thân , yêu chiếc giường mềm mại và căn phòng nhỏ nằm trệt dưới mái hiên . Tôi yêu những ngày tháng trẻ dại của bản thân , yêu sự tự do và yêu luôn cả những phút giây nhàm chán đang dần dần trải qua cuộc đời.
Cho đến khi tôi yêu anh , những tình cảm dành cho tuổi trẻ ngày trước bỗng dưng được xếp thành ích kỉ . Bờ vai ấm đầy hương bạc hà thay thế cho chăn đệm mềm mại , đôi môi thi thoảng mỉm cười ấy thay thế cho những phút nhàm chán của cuộc đời . Tôi trở thành một đứa ngốc nghếch khờ dại , xem anh là tất cả và dùng hết tất cả để thương anh.
Tôi bỗng dưng trở khác . Tôi không còn là tôi , tôi là một ai đó . Ai đó dùng hết những buổi học trên lớp để nhớ anh , ai đó sẽ chẳng thể nào ngủ ngon khi không nhớ anh ít nhiều từng phút , ai đó vì anh có thể mỏi mòn chờ đợi tin nhắn cả buổi chiều , ai đó cố ôm anh thật chặt mỗi khi chúng ta bon bon cùng nhau trên phố . Ai đó biến cả tuổi xuân của mình chỉ để gọi tên anh.
Anh từng nói với tôi , là khi đôi ta còn thuộc về nhau theo cách nghĩ . Anh bảo rằng anh yêu tôi bằng cả bầu trời , cho đến khi nào trời ngừng bẵng trong xanh , đến khi nào mây thôi là những viên kẹo bông gòn trắng bạch , dù Trái Đất ngừng quay quanh Mặt Trời , dù nước ngừng chảy và gió ngừng quanh đá sỏi , chỉ còn có nhau thì vẫn còn yêu!
Vẫn bầu trời từng chứa đựng của chúng tôi bao nhiêu mong nhớ , đêm nằm chạnh vạnh lòng và rủ rỉ nhau nghe những chuyện phiếm bản thân . Vẫn là một ngày với bụi mưa lất phất , mùi hoa sữa thoang thoảng giữa mùa thu , cho dù mọi thứ vẫn y như cũ , vẫn còn bóng dáng của đôi bàn tay đan chặt vào nhau . Chỉ là....
Anh nói rằng anh chẳng muốn bên tôi . Anh nói rằng đớn đau và tổn thương là những gì tôi chứa đựng cho anh . Cho dù là ở cạnh nhau vui vẻ , nhưng trái tim không thuộc về thì chung quy vẫn phải giằn lòng . Giây phút đó , tôi nhận biết được , anh không chỉ dạy tôi cách thương thật lòng ai đó , không chỉ dạy tôi cách lấp đầy khoảng trống của trái tim , mà còn dạy tôi rằng : Cho dù trên kia vẫn có bầu trời , cho dù trái đất vẫn quay xung quanh mặt trời , cho dù cây vẫn xanh , gió vẫn mang màu ướt , cho dù chúng tôi đang ở cạnh nhau , nhưng người trước mặt tôi không còn là người thương tôi được nữa!
Anh từng nói chúng ta sẽ yêu . Tất nhiên sẽ yêu . Nhưng là anh yêu cô ấy , còn tôi thì vẫn ngốc nghếch yêu anh . Chúng ta quá khờ dại để tin tưởng vào số phận . Duyên hết tình tàn , lí do cũng chỉ là vỏ bọc của đau thương mà bản thân dành cho nhau mong mỏi trị lành .
Đời người ai cũng có những phút nông nổi cháy mình với thứ hoa mĩ được viết tắt Tình Yêu . Đời người ai cũng có một khoảng thời gian bỏ mặc bản thân trong muôn vàng đớn đau và thương tổn . Tôi là một người con gái của sự bi ai . Nước mắt là những gì tôi nhận được sau bao nhiêu câu chuyện đã trải qua . Tôi học cách buông tay , học cách chấp nhận , học cách làm ai đó hạnh phúc . Anh bảo cần một vạt nắng để tựa mình qua những cơn mưa , còn bờ vai tôi thì quá yếu mềm để chứa đớn đau cho cả 2 người . Người anh yêu là một ai đó , là một ai đó có thể cho anh tựa vào những lúc trái tim trở nên chạnh vạnh yếu lòng…
Chúng ta từng yêu nhau , cũng từng làm nhau nhiều thương tổn. Cho dù tháng năm trôi qua , tình cảm hiển nhiên trở nên nguội lạnh . Nhưng ai có ra đi , niềm tin vẫn còn ở lại . Tôi không đau đớn vì anh , tôi vẫn có lại bầu trời!
Thứ anh cần là cô ấy , còn tôi , cho dù là sống trong huyền ảo , chỉ cần còn lại bầu trời thì với tôi vẫn ổn!
Chia sẻ:
Chia sẻ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.