Truyện ngắn: Một thời để nhớ - Một thời để thương
Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016
Chạy vạy bao tháng ngày, cơm áo gạo tiền, miệng đời săm soi, ôi bao nỗi trần đời mà dường như ai cũng hằn, khiến ta đôi lúc mệt nhoài, muốn buông xuôi, buông hết đi những phiền muộn vương mang, thả hồn đi hoang, cho mình được phiêu với những cảm xúc lòng, không tính toan, không mưu cầu lợi lộc, không nặng oằn gánh mưu sinh, ta là ta, kẻ mộng mị văn chương, kẻ từng ước một cuộc sống bình dị chỉ văn, chỉ thơ rồi nhoẻn miệng cười...
Ước mơ thời tuổi trẻ vẫn còn đó, mà đôi lúc đặt tay lên lồng ngực thấy nó vẫn còn nóng hổi và đầy nhiệt huyết, rồi bỗng chạnh lòng cho tất cả những gì đã qua, được, mất, say rồi chán chường buông bỏ, khóe mắt cay xè, ta buồn cho chính ta. Ta yêu con chữ, lời văn để một thời rong ruổi, và ước ao chỉ cần sống "được" mà không cần sống đủ, sống đầy, thế mà đời lắm nỗi gian truân, đánh đố bao điều, như câu "có thực mới vực được đạo", ta ngã nhoài, ta gục ngã, và ngậm ngùi giã từ cái nghiệp bút nghiêng.
Tags:
truyen-ngan-hay-y-nghia
Ước mơ thời tuổi trẻ vẫn còn đó, mà đôi lúc đặt tay lên lồng ngực thấy nó vẫn còn nóng hổi và đầy nhiệt huyết, rồi bỗng chạnh lòng cho tất cả những gì đã qua, được, mất, say rồi chán chường buông bỏ, khóe mắt cay xè, ta buồn cho chính ta. Ta yêu con chữ, lời văn để một thời rong ruổi, và ước ao chỉ cần sống "được" mà không cần sống đủ, sống đầy, thế mà đời lắm nỗi gian truân, đánh đố bao điều, như câu "có thực mới vực được đạo", ta ngã nhoài, ta gục ngã, và ngậm ngùi giã từ cái nghiệp bút nghiêng.
Bỏ chốn thị thành về với quê xưa, chốn cũ, sĩ diện trí thức hảo cứ bủa vây, để ta tự trói mình trong vòng tròn lẩn quẩn, ngại bao điều, ngại mọi ánh nhìn, ta xù xì trước tất cả, tự ti và khốn khó. Buồn, ta suy tư nhiều, nghĩ nhiều, và rối rắm cũng nhiều, nhưng cùng đó là những tản văn đầy ý niệm cứ tuôn trào, ta viết như chưa thể được viết, ta viết như thể lần cuối cùng, say mê và nhiệt huyết. Mọi người tán dương, mọi người trầm trồ, khen ta viết hay, viết khéo làm ta thêm chạnh lòng cho cái hoài bão một thời đã như tắt lịm. Nào ai biết ta là kẻ thất bại, nào ai biết, những con chữ, lời văn đeo mang như để nuôi niềm đam mê của ngày nào, để ta mỉm cười, ta chấp nhận, văn chương mãi là một phần không thể thiếu trong ta, nhưng sống được với nó là cả một trời gian nan, có lẽ ta nợ nó, nợ một đời văn chương của kiếp này là vậy.
Ba mươi chạm ngõ, chẳng trẻ để còn mơ ước hảo huyền, cũng không thể gọi là già để buông bỏ mọi đam mê, nhưng những gì đã từng, đã qua để ta của thì hiện tại biết thế nào là chấp nhận, là vừa lòng. Ta không còn những câu hỏi nặng lòng sao ta lại thế này, thế khác, âu thì điều gì cũng có nguyên do và kết quả, mà ta tin ở cái duyên, cái nợ, có lẽ ta nợ con chữ, lời văn, để một thời ta sân si vì nó, nhưng dù thế nào, nó cũng cho ta bao điều, gột sạch lối nghĩ ấu trĩ trong ta, và mỉm cười với những trần trụi đi qua. Không vật chất, tiền tài, hư danh, nhưng là cả một giá trị tinh thần to lớn, mà không đâu để ta có thể mở trọn lòng như trên con chữ, lời văn, nên cứ viết vì đam mê, vì sự yêu quí, chứ không phải cân, đo, đong, đếm giá trị từng con chữ là bao nhiêu tiền, bao nhiêu bạc.
Và cứ thế ta đi, cứ thế ta nếm trải từng ngày đầy dung dị và ý niệm, ước mơ văn chương sẽ mãi trong tim, nhưng ước mơ đó sẽ dung dưỡng để tâm hồn ta luôn thanh sạch, mỉm cười sống, mỉm cười với cuộc đời này!
Ba mươi chạm ngõ, chẳng trẻ để còn mơ ước hảo huyền, cũng không thể gọi là già để buông bỏ mọi đam mê, nhưng những gì đã từng, đã qua để ta của thì hiện tại biết thế nào là chấp nhận, là vừa lòng. Ta không còn những câu hỏi nặng lòng sao ta lại thế này, thế khác, âu thì điều gì cũng có nguyên do và kết quả, mà ta tin ở cái duyên, cái nợ, có lẽ ta nợ con chữ, lời văn, để một thời ta sân si vì nó, nhưng dù thế nào, nó cũng cho ta bao điều, gột sạch lối nghĩ ấu trĩ trong ta, và mỉm cười với những trần trụi đi qua. Không vật chất, tiền tài, hư danh, nhưng là cả một giá trị tinh thần to lớn, mà không đâu để ta có thể mở trọn lòng như trên con chữ, lời văn, nên cứ viết vì đam mê, vì sự yêu quí, chứ không phải cân, đo, đong, đếm giá trị từng con chữ là bao nhiêu tiền, bao nhiêu bạc.
Và cứ thế ta đi, cứ thế ta nếm trải từng ngày đầy dung dị và ý niệm, ước mơ văn chương sẽ mãi trong tim, nhưng ước mơ đó sẽ dung dưỡng để tâm hồn ta luôn thanh sạch, mỉm cười sống, mỉm cười với cuộc đời này!
Chia sẻ:
Chia sẻ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.