Truyện ngắn:" Bức thư của quá khứ"
Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016
“Chào chị!
Chị có đang cố gắng không?
…”
Tôi vừa trở về nhà sau khi gặp trở ngại của những muộn phiền. Thường thì với cuộc sống vồ vập như người ta vẫn nói hiện nay, họ luôn hướng về cách làm sao để giải quyết thử thách hiện tại đang gặp phải, còn với tôi, tôi thực không biết bạn có cảm giác giống tôi hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy bất ổn trong sự ổn định của cuộc sống. Cuộc sống tôi nó êm đềm đến lạ, và mặc nhiên trong đầu tôi luôn tự tạo ra sóng gió để nuôi suy nghĩ, nuôi những cái muộn phiền vô duyên trong đầu.
Tags:
truyen-ngan-hay-y-nghia
Chị có đang cố gắng không?
…”
Tôi vừa trở về nhà sau khi gặp trở ngại của những muộn phiền. Thường thì với cuộc sống vồ vập như người ta vẫn nói hiện nay, họ luôn hướng về cách làm sao để giải quyết thử thách hiện tại đang gặp phải, còn với tôi, tôi thực không biết bạn có cảm giác giống tôi hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy bất ổn trong sự ổn định của cuộc sống. Cuộc sống tôi nó êm đềm đến lạ, và mặc nhiên trong đầu tôi luôn tự tạo ra sóng gió để nuôi suy nghĩ, nuôi những cái muộn phiền vô duyên trong đầu.
Điều đó thật ngớ ngẩn đúng không?
Tôi vẫn luôn biết vậy nhưng luôn tự nhủ nhiều lần, kết quả nhận lại vẫn là cái thao thức với dòng suy nghĩ hằng đêm tôi vẽ ra. Để rồi sau đó đã quá khuya cho một giấc ngủ lại tự nhủ lòng mình “ngày mai sẽ ổn, sẽ đi ngủ sớm”.
Là cuộc sống êm đềm hay là sự bất ổn giấu dưới lớp màn trong suốt?
Nếu bạn đứng trước mặt tôi và hỏi, tôi sẽ lắc đầu liên tục và trao thêm cái thở dài. Thực sự tôi không biết nữa. Tôi không định hình được sự “bình yên” của hiện tại, hoặc cũng có thể là chưa biết cách thưởng thức. Có một điều tôi vẫn luôn ý thức rằng cuộc sống vẫn đang hoạt động và tôi vẫn chưa bao giờ đứng yên, phải chăng những bước chân tôi đang mệt mỏi hay chăng tôi đang trông chờ vào một điều mới mẻ hơn?
Tỉnh lại đi cô gái ơi!!!
Tôi đã xa nhà, xa sự bao bọc của gia đình được hai năm rồi. Tôi đi học, đi để nuôi tiền tài tương lai, ấy thế mà sự thật thì tương lai ấy nó viễn vong lắm mà chỉ có thể nhìn ở thực tại rằng mình đang đốt cháy tiền mồ hôi công sức của gia đình trong khi không chắc chắn rằng mình có đang đi đúng hướng hay không.
Đùa thôi!
Làm gì có ai biết được sự lựa chọn mình đúng hay sai trong khi mình vẫn đang bước đi và chưa tới đích, mà đích cuối đường cũng chưa chắc là đích mình cần đến. Bởi cuối con đường kia là một ngõ cụt, hoặc cũng có thể cuối đường kia là những nấc thang tiến lên danh vọng như điều chúng ta vẫn mong.
Bỗng nhiên tôi muốn bật cười, cười phá lên, cười cho sự ngu ngốc của bao nhiêu người, họ thật nực cười khi luôn bước đi chưa tới đích con đường lựa chọn của mình nhưng luôn mong sự may mắn sẽ đến bất chợt và đưa họ tới cái đích mục tiêu họ cần tới, thế mà trong bao nhiêu người đó có cả tôi. Tôi cũng đang cười chính bản thân mình. Chúng ta đang ảo tưởng quá nhiều vào tương lai, chính bản thân tôi cũng vậy, phải chăng sự bất ổn chính là trở ngại như con thỏ trong câu chuyện rùa và thỏ, tôi chính là con thỏ đó, chưa đến đích nhưng bị hấp dẫn bởi những thứ khác, bởi những con đường khác biệt của những con người thành công lựa chọn con đường riêng họ. Ồ! Còn tôi, tôi theo đám đông và bây giờ tôi ngước nhìn họ. Tôi bước chậm lại cũng vì họ.
Lại bắt đầu rồi, tôi lại đang tự tạo cho mình một mớ bồng bông để ngồi gỡ. Tôi đã lưỡng lự, tự đánh mất niềm tin vào con đường tôi đang đi, đang nghi hoặc về đích đến. Nhưng tôi biết mình không thể quay lại, mình không nên chần chừ mà bàn chân cần nhanh chóng về đích, nếu kết quả không như ý thì đó có thể là một con đường vòng để đi tìm tới đích.
Chết thật, tôi lại đang trong một vòng luẩn quẩn với mớ suy nghĩ không thể nào thoát ra được. Tôi nghĩ mình cần làm gì đó, dọn dẹp trong căn phòng trước khi rời nhà một lần nữa chẳng hạn. Lúc nào cũng thế, khi bận rộn trong mớ suy nghĩ muốn giải thoát việc tôi muốn làm nhất chính là cố gắng sắp xếp mọi thứ trước mắt tôi gọn gàng nhất có thể. Công cuộc bắt đầu, tôi bắt tay soạn hết đóng vở trên giá sách rồi lật từng trang một kiểm tra xem giấy tờ gì ép phía bên trong sách không, hơi nực cười nhưng kha khá là nhiều mẩu giấy nói chuyện riêng trong giờ học của tôi với nhỏ bạn cùng bàn. Ư hừm! Tôi chợt nhớ ra cái bàn học cũ với cải tủ ngay phía dưới, mở cánh cửa tủ bàn học cũ ra, bàn học này có rất lâu rồi, có lẽ nhớ không nhầm thì vào năm lớp 2 của tôi thì tôi bắt đầu có nó. Chiếc bàn đầy mực và hình vẽ bậy trên bàn, lưu giữ cả một quá trình tôi trưởng thành lên tận năm cấp hai. Rồi cánh cửa tủ bị đóng lại và không còn mở ra khi tôi có một chiếc bàn học mới, tôi thu dọn những quyển sách vở cần thiết qua nơi mới và lãng quên nó khá lâu. Sách hồi vở lưu giữ cấp 2 tôi vẫn còn, một số đồ chơi của tôi hồi bắt đầu tập đan những chiếc nhẫn và vòng bằng hạt cườm. Có cả một chồng thiệp chúc mừng ngày Noel năm lớp 8 hoành tờ tráng của tôi nữa. Tôi cẩn thận đọc từng tấm thiệp, tự cho phép mình cười dại như cái hồi còn thưở trẻ trâu. Tôi còn tìm được cả một tập vẽ của mình khi lần đầu nhận bộ bột màu vẽ khi vòi chú mua tặng hồi cấp một. Nhìn từng bức tranh, ngón tay sững sờ trước màu cũ kĩ đã nhòa đi, tôi nghĩ mình đã quên chúng nó từ lâu, quên cái niềm yêu thích thưở bé.
Tôi từng thích vẽ, từng ăn ngủ với tập vở nháp của anh trai và cây bút chì. Sau đó lại phá tan một hộp màu bột, rồi anh trai tôi tặng cho tôi hộp bột màu khác, rồi hộp màu đó vẫn ở trên tay tôi ngay bây giờ. Những thứ của tôi luôn luôn được tôi cất giữ, nhất là tuổi thơ tôi vẫn luôn nằm trong một nơi bí mật riêng tôi. Tôi nghĩ mình vừa cầm phải một thứ hay ho, đó chính là quyển vở tập làm văn của anh trai tôi hồi lớp ba. Chết thật! Tin được không anh trai tôi hiện tại 22 tuổi rồi. Tôi nhớ mang máng lúc tìm được quyển vở này ở trên cái tủ cao quần áo, lúc đó tôi đã học lớp 9, và quyển vở đó được tôi cất giữ để trêu ông anh tôi. Mọi thứ xung quanh chỗ ngồi tôi bây giờ đang là một bầu trời tuổi thơ đã cất giữ nay được tái hiện từng khoảnh khắc. Tôi nghĩ có thứ đang thu hút ánh nhìn của tôi hơn nữa đó là một bức vẽ hoa hồng, mà bông hoa đó không thể lẫn vào đâu được, vì kiểu vẽ này chỉ riêng tôi sở hữu cho đến tận bây giờ. Nó đặc biệt hơn những bức tranh màu bột khác vì bức vẽ này gói gọn chỉ nhỏ bằng một tấm thiệp bị gập lại và được bao bọc kĩ ghim trong lớp bọc sách vở trong suốt nên giữ được màu tươi của màu đỏ và xanh lá của lá cây. Soi qua ánh sáng có những dòng chữ chạy thẳng tắp.
Tôi nghĩ mình đã đoán được điều gì!
Nó chính là món quà tuổi thơ của tôi. Mà không, chính là lời nhắn của tôi vào năm tôi học lớp 4, chính tôi của tuổi thơ viết gửi cho tôi của tương lai. Tôi nghĩ có lẽ hồi xưa mình đã quá yêu câu chuyện Nobita đến gặp Nobita của tương lai rồi.
***
“Chào chị!
Chị có đang cố gắng không?
Lớn lên em muốn học đại học, muốn ra trường thành một người thành đạt, muốn trở thành một cô gái xinh đẹp và giỏi giang, muốn có nhiều tiền, muốn thật nhiều hạnh phúc cho em và gia đình mình. Em đang cố gắng, và trở thành chị của tương lai. Thực tế thì hôm nay em đã nhận điểm thấp, em muốn viết cho chị vài dòng vì hôm nay em đã rất buồn. Em sợ bị mắng. Nhưng em hứa sẽ cố gắng, lúc chị đọc nó chị hãy cố gắng thực hiện tiếp ước mơ em được không?
Em nghĩ em cần viết cho chị để nhắc nhở về tương lai chúng ta. Em nghĩ lúc chị đọc nó chị sẽ bất ngờ! Vì em sẽ giấu nó thật kĩ, để rồi dần sẽ lãng quên nó, và rồi xuất hiện chị của tương lai và nhận được bức thư này. He he. ^^!
Gửi đến “chị tương lai”
Ngày 14 tháng 9 năm 2006
***
Tôi nghĩ tôi đang mỉm cười, và tôi cũng nghĩ lòng tôi cũng đang nhẹ nhàng hơn. Hình như tôi đã nhận ra sự cố gắng nỗ lực từ đâu rồi.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra câu nói của ai đó trong một cuốn sách tôi từng đọc rằng "Đừng lo lắng cho ngày mai; vì ngày mai sẽ tự lo liệu mọi việc của chính nó. Sự thừa mứa của hôm nay là căn nguyên của tội lỗi ngày sau".
Ngày mai sẽ không bắt đầu bằng những muộn phiền, ngày mai bắt đầu từ tia hi vọng, bắt đầu bằng sự nỗ lực, những ngày mai sẽ có một tương lai. Thế nhưng để có ngày mai, nhất thiết phải từ hiện tại.
Này,
Có lẽ tôi cần làm gì đó đáp trả cho cô bé của tôi vào ngày hôm qua quá khứ ấy. Chính là điều ước của chúng tôi, không, là điều ước của chính tôi đã ngủ quên quá lâu. Không phải là tương lai mà là chính là hiện tại, là sự cố gắng từng ngày.
Sự thật thì muộn phiền của chính bản thân không thể khiến tôi và bạn nhìn được tương lai, không thể giải quyết được mọi việc, nó cũng chẳng phải là thuốc tăng lực để ta bước đi nhanh hơn, trái lại chính sự lo lắng bản thân tự tạo ra lại đang kìm hãm bước chân chúng ta, chúng nhảy lên đầu, cưỡi lên vai, vào trong giấc ngủ đánh thức giấc mơ đẹp. Chúng ta đang tự kìm hãm bản thân. Tại sao không để những thứ thấy trên con đường bạn đang đi để làm động lực đi tiếp, tại sao không biết những muộn phiền trở thành niềm tin.
Tại sao? Tại sao? Và tại sao?
Đừng hỏi tôi, hãy tự hỏi chính mình. Câu trả lời mỗi người có mỗi cách giải đáp và giải quyết khác nhau bởi chính họ nhìn nhận trên một khía cạnh khác nhau. Đó cũng chính là lí do tại sao đích đến của mỗi người không hề giống nhau.
Em ấy hỏi tôi còn cố gắng không? Tôi xin trả lời là có, tôi chỉ tạm nghỉ chân thôi, và tôi sẽ tiếp tục thực hiện điều ước ấy. À, không còn là nghĩ mình ra trường và công việc, tôi sẽ nghĩ khác đi.
“Chị có đang cố gắng không?”
Tôi muốn quay lại quá khứ nói với cô bé ấy rằng:
“Có em, chị hứa với em chị sẽ không bỏ cuộc”
Tôi mỉm cười tự đặt câu hỏi cho cô bé quá khử của tôi.
“Vậy giờ chị đang làm gì?”
Những ngón tay tôi đang cầm một cây bút viết, dùng bộ màu vẽ năm nào. Những tờ giấy đang bày bừa trên bàn, niềm yêu thích thuở bé trở lại. Một bức vẽ hoa hồng khác nhưng là tôi của năm 2016.
“Chị đang học em viết một vài dòng nhắn nhủ cho cô gái tương lai chúng ta nếu một ngày cô ấy mệt mỏi và dừng nghỉ chân, cô ấy sẽ đọc bức thư này của chị”.
“Chị đang mong điều gì?”
“Tắt dòng suy nghĩ đi và bước tiếp nhé cô gái của ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa… ngày của tương lai”.
Tôi nghĩ mình đang làm những điều ngu ngốc, nhưng chính nó lại khiến tôi bình yên đến lạ. Tôi không biết cuộc sống đang chuyển động ra sao nhưng bàn chân tôi vẫn sẽ đi tìm cái đích cho riêng mình.
Chắc chắn là thế!
“Chị!”
“Gì em?”
“Hôm nay chị sẽ làm gì?”
“Ưmmm… Hôm nay chị muốn chính là em của ngày xưa… Được không?”
Tôi vẫn luôn biết vậy nhưng luôn tự nhủ nhiều lần, kết quả nhận lại vẫn là cái thao thức với dòng suy nghĩ hằng đêm tôi vẽ ra. Để rồi sau đó đã quá khuya cho một giấc ngủ lại tự nhủ lòng mình “ngày mai sẽ ổn, sẽ đi ngủ sớm”.
Là cuộc sống êm đềm hay là sự bất ổn giấu dưới lớp màn trong suốt?
Nếu bạn đứng trước mặt tôi và hỏi, tôi sẽ lắc đầu liên tục và trao thêm cái thở dài. Thực sự tôi không biết nữa. Tôi không định hình được sự “bình yên” của hiện tại, hoặc cũng có thể là chưa biết cách thưởng thức. Có một điều tôi vẫn luôn ý thức rằng cuộc sống vẫn đang hoạt động và tôi vẫn chưa bao giờ đứng yên, phải chăng những bước chân tôi đang mệt mỏi hay chăng tôi đang trông chờ vào một điều mới mẻ hơn?
Tỉnh lại đi cô gái ơi!!!
Tôi đã xa nhà, xa sự bao bọc của gia đình được hai năm rồi. Tôi đi học, đi để nuôi tiền tài tương lai, ấy thế mà sự thật thì tương lai ấy nó viễn vong lắm mà chỉ có thể nhìn ở thực tại rằng mình đang đốt cháy tiền mồ hôi công sức của gia đình trong khi không chắc chắn rằng mình có đang đi đúng hướng hay không.
Đùa thôi!
Làm gì có ai biết được sự lựa chọn mình đúng hay sai trong khi mình vẫn đang bước đi và chưa tới đích, mà đích cuối đường cũng chưa chắc là đích mình cần đến. Bởi cuối con đường kia là một ngõ cụt, hoặc cũng có thể cuối đường kia là những nấc thang tiến lên danh vọng như điều chúng ta vẫn mong.
Bỗng nhiên tôi muốn bật cười, cười phá lên, cười cho sự ngu ngốc của bao nhiêu người, họ thật nực cười khi luôn bước đi chưa tới đích con đường lựa chọn của mình nhưng luôn mong sự may mắn sẽ đến bất chợt và đưa họ tới cái đích mục tiêu họ cần tới, thế mà trong bao nhiêu người đó có cả tôi. Tôi cũng đang cười chính bản thân mình. Chúng ta đang ảo tưởng quá nhiều vào tương lai, chính bản thân tôi cũng vậy, phải chăng sự bất ổn chính là trở ngại như con thỏ trong câu chuyện rùa và thỏ, tôi chính là con thỏ đó, chưa đến đích nhưng bị hấp dẫn bởi những thứ khác, bởi những con đường khác biệt của những con người thành công lựa chọn con đường riêng họ. Ồ! Còn tôi, tôi theo đám đông và bây giờ tôi ngước nhìn họ. Tôi bước chậm lại cũng vì họ.
Lại bắt đầu rồi, tôi lại đang tự tạo cho mình một mớ bồng bông để ngồi gỡ. Tôi đã lưỡng lự, tự đánh mất niềm tin vào con đường tôi đang đi, đang nghi hoặc về đích đến. Nhưng tôi biết mình không thể quay lại, mình không nên chần chừ mà bàn chân cần nhanh chóng về đích, nếu kết quả không như ý thì đó có thể là một con đường vòng để đi tìm tới đích.
Chết thật, tôi lại đang trong một vòng luẩn quẩn với mớ suy nghĩ không thể nào thoát ra được. Tôi nghĩ mình cần làm gì đó, dọn dẹp trong căn phòng trước khi rời nhà một lần nữa chẳng hạn. Lúc nào cũng thế, khi bận rộn trong mớ suy nghĩ muốn giải thoát việc tôi muốn làm nhất chính là cố gắng sắp xếp mọi thứ trước mắt tôi gọn gàng nhất có thể. Công cuộc bắt đầu, tôi bắt tay soạn hết đóng vở trên giá sách rồi lật từng trang một kiểm tra xem giấy tờ gì ép phía bên trong sách không, hơi nực cười nhưng kha khá là nhiều mẩu giấy nói chuyện riêng trong giờ học của tôi với nhỏ bạn cùng bàn. Ư hừm! Tôi chợt nhớ ra cái bàn học cũ với cải tủ ngay phía dưới, mở cánh cửa tủ bàn học cũ ra, bàn học này có rất lâu rồi, có lẽ nhớ không nhầm thì vào năm lớp 2 của tôi thì tôi bắt đầu có nó. Chiếc bàn đầy mực và hình vẽ bậy trên bàn, lưu giữ cả một quá trình tôi trưởng thành lên tận năm cấp hai. Rồi cánh cửa tủ bị đóng lại và không còn mở ra khi tôi có một chiếc bàn học mới, tôi thu dọn những quyển sách vở cần thiết qua nơi mới và lãng quên nó khá lâu. Sách hồi vở lưu giữ cấp 2 tôi vẫn còn, một số đồ chơi của tôi hồi bắt đầu tập đan những chiếc nhẫn và vòng bằng hạt cườm. Có cả một chồng thiệp chúc mừng ngày Noel năm lớp 8 hoành tờ tráng của tôi nữa. Tôi cẩn thận đọc từng tấm thiệp, tự cho phép mình cười dại như cái hồi còn thưở trẻ trâu. Tôi còn tìm được cả một tập vẽ của mình khi lần đầu nhận bộ bột màu vẽ khi vòi chú mua tặng hồi cấp một. Nhìn từng bức tranh, ngón tay sững sờ trước màu cũ kĩ đã nhòa đi, tôi nghĩ mình đã quên chúng nó từ lâu, quên cái niềm yêu thích thưở bé.
Tôi từng thích vẽ, từng ăn ngủ với tập vở nháp của anh trai và cây bút chì. Sau đó lại phá tan một hộp màu bột, rồi anh trai tôi tặng cho tôi hộp bột màu khác, rồi hộp màu đó vẫn ở trên tay tôi ngay bây giờ. Những thứ của tôi luôn luôn được tôi cất giữ, nhất là tuổi thơ tôi vẫn luôn nằm trong một nơi bí mật riêng tôi. Tôi nghĩ mình vừa cầm phải một thứ hay ho, đó chính là quyển vở tập làm văn của anh trai tôi hồi lớp ba. Chết thật! Tin được không anh trai tôi hiện tại 22 tuổi rồi. Tôi nhớ mang máng lúc tìm được quyển vở này ở trên cái tủ cao quần áo, lúc đó tôi đã học lớp 9, và quyển vở đó được tôi cất giữ để trêu ông anh tôi. Mọi thứ xung quanh chỗ ngồi tôi bây giờ đang là một bầu trời tuổi thơ đã cất giữ nay được tái hiện từng khoảnh khắc. Tôi nghĩ có thứ đang thu hút ánh nhìn của tôi hơn nữa đó là một bức vẽ hoa hồng, mà bông hoa đó không thể lẫn vào đâu được, vì kiểu vẽ này chỉ riêng tôi sở hữu cho đến tận bây giờ. Nó đặc biệt hơn những bức tranh màu bột khác vì bức vẽ này gói gọn chỉ nhỏ bằng một tấm thiệp bị gập lại và được bao bọc kĩ ghim trong lớp bọc sách vở trong suốt nên giữ được màu tươi của màu đỏ và xanh lá của lá cây. Soi qua ánh sáng có những dòng chữ chạy thẳng tắp.
Tôi nghĩ mình đã đoán được điều gì!
Nó chính là món quà tuổi thơ của tôi. Mà không, chính là lời nhắn của tôi vào năm tôi học lớp 4, chính tôi của tuổi thơ viết gửi cho tôi của tương lai. Tôi nghĩ có lẽ hồi xưa mình đã quá yêu câu chuyện Nobita đến gặp Nobita của tương lai rồi.
***
“Chào chị!
Chị có đang cố gắng không?
Lớn lên em muốn học đại học, muốn ra trường thành một người thành đạt, muốn trở thành một cô gái xinh đẹp và giỏi giang, muốn có nhiều tiền, muốn thật nhiều hạnh phúc cho em và gia đình mình. Em đang cố gắng, và trở thành chị của tương lai. Thực tế thì hôm nay em đã nhận điểm thấp, em muốn viết cho chị vài dòng vì hôm nay em đã rất buồn. Em sợ bị mắng. Nhưng em hứa sẽ cố gắng, lúc chị đọc nó chị hãy cố gắng thực hiện tiếp ước mơ em được không?
Em nghĩ em cần viết cho chị để nhắc nhở về tương lai chúng ta. Em nghĩ lúc chị đọc nó chị sẽ bất ngờ! Vì em sẽ giấu nó thật kĩ, để rồi dần sẽ lãng quên nó, và rồi xuất hiện chị của tương lai và nhận được bức thư này. He he. ^^!
Gửi đến “chị tương lai”
Ngày 14 tháng 9 năm 2006
***
Tôi nghĩ tôi đang mỉm cười, và tôi cũng nghĩ lòng tôi cũng đang nhẹ nhàng hơn. Hình như tôi đã nhận ra sự cố gắng nỗ lực từ đâu rồi.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra câu nói của ai đó trong một cuốn sách tôi từng đọc rằng "Đừng lo lắng cho ngày mai; vì ngày mai sẽ tự lo liệu mọi việc của chính nó. Sự thừa mứa của hôm nay là căn nguyên của tội lỗi ngày sau".
Ngày mai sẽ không bắt đầu bằng những muộn phiền, ngày mai bắt đầu từ tia hi vọng, bắt đầu bằng sự nỗ lực, những ngày mai sẽ có một tương lai. Thế nhưng để có ngày mai, nhất thiết phải từ hiện tại.
Này,
Có lẽ tôi cần làm gì đó đáp trả cho cô bé của tôi vào ngày hôm qua quá khứ ấy. Chính là điều ước của chúng tôi, không, là điều ước của chính tôi đã ngủ quên quá lâu. Không phải là tương lai mà là chính là hiện tại, là sự cố gắng từng ngày.
Sự thật thì muộn phiền của chính bản thân không thể khiến tôi và bạn nhìn được tương lai, không thể giải quyết được mọi việc, nó cũng chẳng phải là thuốc tăng lực để ta bước đi nhanh hơn, trái lại chính sự lo lắng bản thân tự tạo ra lại đang kìm hãm bước chân chúng ta, chúng nhảy lên đầu, cưỡi lên vai, vào trong giấc ngủ đánh thức giấc mơ đẹp. Chúng ta đang tự kìm hãm bản thân. Tại sao không để những thứ thấy trên con đường bạn đang đi để làm động lực đi tiếp, tại sao không biết những muộn phiền trở thành niềm tin.
Tại sao? Tại sao? Và tại sao?
Đừng hỏi tôi, hãy tự hỏi chính mình. Câu trả lời mỗi người có mỗi cách giải đáp và giải quyết khác nhau bởi chính họ nhìn nhận trên một khía cạnh khác nhau. Đó cũng chính là lí do tại sao đích đến của mỗi người không hề giống nhau.
Em ấy hỏi tôi còn cố gắng không? Tôi xin trả lời là có, tôi chỉ tạm nghỉ chân thôi, và tôi sẽ tiếp tục thực hiện điều ước ấy. À, không còn là nghĩ mình ra trường và công việc, tôi sẽ nghĩ khác đi.
“Chị có đang cố gắng không?”
Tôi muốn quay lại quá khứ nói với cô bé ấy rằng:
“Có em, chị hứa với em chị sẽ không bỏ cuộc”
Tôi mỉm cười tự đặt câu hỏi cho cô bé quá khử của tôi.
“Vậy giờ chị đang làm gì?”
Những ngón tay tôi đang cầm một cây bút viết, dùng bộ màu vẽ năm nào. Những tờ giấy đang bày bừa trên bàn, niềm yêu thích thuở bé trở lại. Một bức vẽ hoa hồng khác nhưng là tôi của năm 2016.
“Chị đang học em viết một vài dòng nhắn nhủ cho cô gái tương lai chúng ta nếu một ngày cô ấy mệt mỏi và dừng nghỉ chân, cô ấy sẽ đọc bức thư này của chị”.
“Chị đang mong điều gì?”
“Tắt dòng suy nghĩ đi và bước tiếp nhé cô gái của ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa… ngày của tương lai”.
Tôi nghĩ mình đang làm những điều ngu ngốc, nhưng chính nó lại khiến tôi bình yên đến lạ. Tôi không biết cuộc sống đang chuyển động ra sao nhưng bàn chân tôi vẫn sẽ đi tìm cái đích cho riêng mình.
Chắc chắn là thế!
“Chị!”
“Gì em?”
“Hôm nay chị sẽ làm gì?”
“Ưmmm… Hôm nay chị muốn chính là em của ngày xưa… Được không?”
Chia sẻ:
Chia sẻ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.