Truyện ngắn hay:"Tình yêu của mẹ"
Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016
"Tình yêu của người mẹ là yên bình. Nó không cần bạn phải đạt được, nó không cần bạn phải xứng đáng"
Mẹ đứng lặng lẽ dưới trạm xe buýt đông nghịt khách. Sáng tinh mơ thả chút sương mờ se lạnh và rắc một chút ít thứ ánh nắng ban mai mềm mại lên từng khóe mắt bờ môi. Giọt sương lóng lánh trượt khẽ khàng, lượn sóng trên khóe mắt thanh lịch rồi lắng đọng lại nơi bờ môi đầy tinh tế, dịu dàng. Bóng dáng mẹ hiện lên vẻ thanh quý, nền nã, pha hòa với sự lưu luyến muộn phiền. Từng hình bóng, đường nét của mẹ như làm nhòa đi cái phông nền lồm đốm sắc vàng.
Bóng dáng ấy in dấu vào tâm hồn tôi trong một khoảnh khắc. Trước giờ, tôi luôn thấy mẹ rất đẹp. Nét dáng dấp tỏa ra sự ấm áp, giản dị mà đầy kinh lịch ấy dấy lên trong tôi những xúc cảm mơ hồ. Trước khi sống tự lập, tôi chưa xác định được thứ cảm giác giao hòa giữa trống rỗng và tự hào này là gì. Bây giờ, là một sinh viên rồi tôi mới biết đó là đau lòng
Đau lòng cho một người phụ nữ thanh lịch đáng ra phải được khoác lên mình những bộ trang sức cao quí và sống đời thơi thảnh. Đau lòng cho một thiên tính nữ sáng nhu mì, đức hạnh lẽ ra phải được trân trọng, chiều chuộng.
Đau lòng cho một người phụ nữ đảm đang, hiền lành phải gánh chịu nhiều vất vả, khổ cực để nuôi nấng tôi...
Ngay từ khi tôi còn trong bụng mẹ, bản tính lì lợm của tôi đã được hình thành một cách rõ rệt. Tôi chả chịu ra đời đúng ngày mà ngang ngạnh, bướng bỉnh ngủ nướng trong bụng mẹ, trễ đến tận bốn ngày mới chịu ngọ nguậy ló cái đầu ra. Có lẽ... vì tôi muốn nán lại trong bụng mẹ lâu thêm một chút nữa chăng?. Nán lại để cảm thụ cái xúc cảm ấm áp mơn trớn, bập bẹ tán gẫu với mẹ bằng một hình thức ngộ nghĩnh là đá chỗ này, lắc lư chỗ kia, cứng đầu trêu mẹ cho tới tận khi những ngón tay mềm mại của mẹ vuốt ve, xoa dịu cái bụng bầu tròn mũm, ngọt ngào cất tiếng hát ru, tôi mới chịu ngủ ngoan.
Nghĩ lại mới thấy, mẹ thương tôi từ khi tôi vẫn chỉ là một cô bé tí hon còn đang sinh trưởng trong bụng mẹ, nhưng có lẽ tôi chưa đủ ý thức để nhận biết điều đó.
Bài hát ngựa ông lên núi và bờ vài gầy gò chống đỡ tôi mỗi đêm dài. Giọt sữa bùi tình thương của mẹ rót vào tâm hồn đứa trẻ nhõng nhẽo hay khóc nhè. Tôi như một hạt mầm được ươm giống bằng những nụ hôn phớt ngọt ngào, nảy thành cây con qua sự nâng niu, chiều chuộng của mẹ.
Nghĩ lại mới thấy, mẹ thương tôi khi tôi chỉ là một cô gái nhỏ chút nhun, nhưng tôi chưa đủ cứng cáp để hiểu điều đó.
Tấm lưng gầy gò đưa tôi đi khắp nơi, dẫn tôi đến góc học đường đầy lạ lẫm. Mẹ bế bổng tôi xuống, vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của đứa con gái, quàng lên cổ tôi chiếc khăn quàng màu xà cừ, nó to và ấm áp, che đi một phần khuôn mặt nhỏ thó của tôi. Chiếc áo len nâu sậm mẹ mới đan còn vương vấn đâu đây mùi của nước xả vải thơm mát. Ánh mắt trìu mến của mẹ chăm chú theo dõi bóng tôi loắt choắt lỉnh qua hàng học sinh đông nghịt.
Nghĩ lại mới thấy, mẹ thương tôi khi tôi chỉ là một đứa trẻ ranh còn láu láu và bướng bỉnh, bập bẹ đọc ê a theo từng nhịp nhắc nhở của thầy giáo, nhưng tôi chưa đủ khôn ngoan để nhận ra điều đó
Đôi mắt mẹ cong lên thành vành trăng khi thấy con gái mặc bộ trang phục trắng tinh, phấp phới khăn quàng đỏ đạp xe tới trường. Nhìn những con điểm chín, điểm mười bay bướm trên những sấp kiểm tra nhỏ, khuôn mặt mẹ rạng ngời đầy tự hào.
Nghĩ lại mới thấy, mẹ thương tôi khi tôi chỉ là một cô bé bướng bỉnh, nganh ngạnh, tính tình ẩm ương hay phá bĩnh. Nhưng có lẽ tôi đánh mất sự tinh tế để nhận ra điều đó.
Tôi trưởng thành, khoác lên người tà áo dài thanh lịch, thuần khiết, duyên dáng bước đi trên đôi giày bata đế cao. Khi tên tôi được xướng lên trên những bục thưởng, mẹ hài lòng ngắm con gái mẹ giữa bóng người ta. Trong khoé mắt nâu sậm đầy sương gió ấy, hình ảnh tôi choán kín.
Nghĩ lại mới thấy, mẹ yêu tôi khi tôi còn là một cô nữ sinh đỏng đảnh, đỏm dáng, nhưng có lẽ tôi chưa đủ chín chắn để nhận ra đó.
Sống tự lập như một sinh viên, tôi đi làm thêm để kiếm tiền trang trải đời sống học đường. Những nhọc nhằn, vất vả, bấp bênh của cuộc sống lao động đổ ập xuống đời tôi một nỗi đau quặn thắt. Quặn thắt không chỉ vì mỏi mệt mà còn vì đau lòng và hối hận. Tâm hồn vô tâm, ơ thờ của tôi như nứt toác ra với bao nhiêu thứ ngộ nhận, lầm tưởng. Những lời trách móc ích kỉ, nhỏ nhen bấy lâu nay đồng loạt đan bện thành một nỗi đau âm ỉ: " Mẹ chả hiểu gì cả ", " Mẹ không thông cảm cho con", " Mẹ không để tâm đến con", " " Mẹ chả bao giờ lắng nghe ý kiến của con ", " Mẹ không thương con"
Xa mẹ rồi, bao giận hờn ngớ ngẩn kia dội lại trong tâm hồn tôi như một phản đòn đẩy sự hối hận lên tới tột cùng.
Chính tôi mới không hiểu gì. Chính tôi mới không cảm thông cho mẹ. Chính tôi mới không để tâm đến mẹ. Chính tôi mới chẳng bao giờ nghe ý kiến của mẹ. Là chính tôi... chưa biết thương mẹ.
Tin nhắn của mẹ :
" Đà Lạt có mưa không con, ở nhà dạo này mưa dữ lắm. Có tiền thì mua áo mưa dày mà mặc cho khỏi ướt con nhé, đừng để bị ốm!"
" Mẹ mua con gà mà nhớ đến con quá, vẫn giữ nguyên thói quen luộc đùi gà cho con"
" Con đang làm gì vậy? Đã quen với môi trường mới chưa? Sau này mỗi ngày phải nhắn cho mẹ một tin để mẹ yên tâm nghe chưa!"
" Đà lạt đồ tuy mắc nhưng đừng vì tiết kiệm tiền mà nhịn, thèm gì cứ mua mà ăn nghe con"
Giờ thì tôi biết rồi. Mẹ yêu tôi, ngay cả khi tôi chưa biết yêu mẹ đúng nghĩa.
"Tình yêu của người mẹ là yên bình. Nó không cần bạn phải đạt được, nó không cần bạn phải xứng đáng"
Chia sẻ:
Chia sẻ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.